Truyện Ngắn - Viết Cho Con

VIẾT CHO CON
Chương 1.


Gửi con trai .
Bố viết những dòng này ngay trong giờ kiểm tra học kỳ môn ngoại ngữ trong trường đại học thứ ba: đại học tài chính, marketing. Thời gian đánh trắc nghiệm là 90 phút. Bố giải hết 30 phút, ngồi viết thư cho con 20 phút rồi mới đủ EQ làm tiếp.
Con trai ngoan à. Không có người đàn ông kém thông minh, chỉ có người đàn ông kém trí tưởng tượng.
Trí tưởng tượng của bố không thua ai cả. Trên thế giới bố chỉ nể mỗi phong lưu tài tử Kỷ Hiểu Lam bên Tàu mà thôi. Đợi bố 2 phút nhé, bố phải ký vào tờ điểm danh trong buổi thi ngày hôm nay đã.
“OK” con ,bố đã quay trở lại. Mải nói chuyện với con mà bố ghi nhầm mất số báo danh. May mà nhớ ra chứ nếu không phải nộp 300 k thi lại thì mất hình tượng Tôn Phi idol của khoa thuế lắm.
Hai năm đại cương trong trường này bố sẽ vượt qua một cách nhẹ nhàng. Vì bố đã học trong các trường trước. Thời gian gần đây bố nhàn cư vi bất thiện , suốt ng ngày nghĩ về mẹ con. Nhanh nhất cũng ba năm nữa bố mới tốt nghiệp. Cầm bằng đại học trong tay mới dám tới gặp ông ngoại con đặt vấn đề .Bà ngoại con rất thích bố. Cả cậu Sin bốn chân nhà ta nữa. Hôm bố tới thăm mẹ chẳng quen biết gì lại trèo lên người bố chơi tự nhiên.
Cứ rảnh là bố nhớ mẹ kinh khủng. Hình như bố yêu mẹ vì bố rảnh.
Chết, cô giám thị xuống rồi. Lúc nãy bố xin thêm giấy nháp, là để viết thư cho con. Không được để cô trông thấy tờ giấy này. Thôi bye bye con mười phút nhé. Bố còn hai mươi câu trắc nghiệm chưa giải quyết nữa này.
Thú thực với con là năm nay hai mươi mốt tuổi rồi mà bố vẫn ế. Bố yêu mẹ con và hai cô em họ nữa. Ngoài ra vì bố là hotboy nên tán gái rất dễ, nhưng bố không tán vì bố không thích yêu đương nhiều tốn thời gian. Vào lúc này bố chỉ yêu mẹ con thôi.
Thời trung học phổ thông bố học giỏi nhất lớp . Mẹ con thông minh nhưng lười học như lợn. Ngồi học mà mẹ con toàn nhìn ra ngoài cửa sổ mơ màng. Khi kiểm tra toán, lý, với tin học mẹ toàn nhìn bài bố. Có hôm bố không cho nhìn bài mẹ con giận bố một tuần không nói năng gì cả luôn.
Sáng qua bố lên trường. Thầy chủ nhiệm gọi bố lên nhắc nhở:
- Tôi nói không điểm danh, không có nghĩa là các anh thích nghỉ thì nghỉ. Anh học tốt, nhưng nghỉ nhiều quá mọi người phản đối mạnh.
- Vâng ạ. Em xin lỗi thầy. Cũng tại vì em phải ra Hà Nội lấy học bạ nữa.
- Thôi được rồi. Làm gì thì làm nhớ lo học hành đó. Facebook anh viết hay lắm, đọc đi đọc lại mấy lần vẫn thấy hay. Anh làm tôi thấy mình trẻ lại.
- Đừng để phí phạm trí thông minh nhé. Yêu đương vừa vừa thôi,dành thời gian lo sự nghiệp. Tôi bận rồi.
- Thầy biết rồi à. Cám ơn thầy ạ. Em xin phép ra về.
Bố đã giấu hết sức tung tích của mình ở trường đại học mới. Ai xin facebook bố cũng bảo không chơi face. Vậy mà cũng có ngày lòi ra. Nổi tiếng cũng là một nỗi khổ con à. Thà như chú Kim không ai biết tới mà lấy học bổng còn hơn.
Con phải nhớ một điều: Thông minh nhất trên đời và khờ dại nhất trên đời là một. Nhưng dù sao ta vẫn phải làm người thông minh nhé.
Mẹ con đọc facebook của bố hàng ngày đấy. Chỉ là mẹ không like hay bình luận mà thôi. Hôm trước gặp mẹ, nói chuyện một hồi thì bố nhận ra điều này. Ngày xưa mẹ con bảo bố chập. Hôm nay bắt đầu khen bố rồi. like nhé.
Sài Gòn, ngày 24/05/2014

Chia sẻ

Comments